Wednesday, January 22, 2014

Người thân đặc biệt

Tôi gọi bà là Ngoại.

Ngoại không phải là họ hàng máu mủ gì của gia đình tôi. Nhưng có lẽ từ lâu ngoại đã là một thành viên thân thiết của gia đình. Ngoại chắc cũng ngoài bảy mươi rồi, và gương mặt luôn toát lên một vẻ phúc hậu và hiền hiền dễ làm người ta thương. Cách đây khoảng 2 3 năm gì đó, Ngoại vác chiếu đi bán, ngang nhà tôi thì mệt quá, ngoại ngồi phịch xuống ngay cái cột điện trước nhà. Mẹ thấy thế mời bà vào nhà. Hỏi ra thì biết Ngoại ở tuốt Bình Chánh, hồi trẻ ngoại cứ ở vậy để phụng dưỡng mẹ của ngoại. Khi mẹ ngoại mất thì giờ ngoại lại neo đơn một mình, phải vác chiếu đi bán để nuôi lấy thân. Do mang nặng, lại lớn tuổi nên xương khớp cứ gọi là đau suốt. Mẹ với Má thương ngoại, nên gửi ngoại ít tiền, ít thuốc và đồ ăn, ngoại mừng lắm.

Rồi bẵng đi một thời gian, sức đã không đủ để ngày ngày vác chiếu đi bán nữa, ngoại chuyển qua bán vé số. Cũng chẳng được bao lâu ngoại ngừng luôn không bán nữa. Cũng phải, bà lớn tuổi quá rồi, cứ dang nắng dang mưa và đi cả mấy chục km mỗi ngày như vậy sao chịu nổi. Cứ dăm bửa nửa tháng Ngoại lại ghé nhà tôi thăm hỏi cả nhà và xin ít thuốc. Mọi người thấy bà ai cũng vui, cũng nhớ. Cứ bà đến là lại bỏ dỡ công việc tí để ra nói chuyện với Ngoại. Ngoại bảo rằng thương gia đình tôi lắm, vì mọi người tốt với ngoại quá, mà Ngoại cũng chẳng có gì để đền đáp hết, ngoại cũng buồn. Rồi Ngoại dặn dò hai anh chị phụ việc ở nhà tôi như nói với con cháu của mình: "Tụi mày đừng có đi đâu hết, ở lại làm cho Bảy đi để nên người. Tụi mày đừng có tham của người ta vài trăm ngàn mà nó khổ lắm biết không. Ở đây có cái tình, có thể tiền bạc không nhiều mà mày sướng. Con P đừng có đi chơi tối quá, người ta dụ dỗ mày đó, ở đây ghê lắm biết không ? Còn thằng S cũng vậy, không có nghe lời người ta dụ dỗ hút chích sì ke nghe chưa mậy. Bà thương tụi mày lắm, bà muốn tụi mày tốt lên"

Hôm nay Ngoại lại ghé nhà, tôi xót lắm khi thấy kì này bà chống gậy mà đi, ngoại gầy hơn so với nhưng ngày đầu nhiều quá. Vừa thấy tôi, ngoại cầm tay chặt tay và cười móm mém hiền ơi là hiền. Ngoại nói "Mấy nay lạnh quá, bà mặc 3 lớp áo rồi mà vẫn còn thấy lạnh. Hên ghê hôm bữa có bà kia cho bà cái mền cũ, để tối đắp cũng ấm thêm tí. Trời lạnh nên chân đau quá trời, tê xuống 3 ngón chân rồi bà đâu có đi nổi, bò còn không nổi toàn phải lếch không - nghe mà quặn lòng. -  Nhà nước hứa với bà là sẽ sửa lại cái nhà cho bà, mà nói rồi có thấy làm gì đâu. Phía trước nó muốn sập rồi. Sợ lắm. một năm cho bà được 20 kg gạo, ít bột ngọt, vài chai nước tương rồi ít muối. Mấy lần trước bà ăn được lắm nha mày, 1 ngày ăn quá trời cơm trắng với nước tương luôn, rồi hết nước tương bà pha nước muối chan vô ăn cho mặn mặn. Mà mấy bữa nay cái họng bà nó đau quá trời có ăn được gì đâu. Gửi người ta mua thuốc giùm hết 50 ngàn mà vẫn chưa hết :( chân thì đau. Chắc Tết nay ngoại không ghé được đâu. Qua Tết bà lại lên..." Tự nhiên nghe muốn khóc. Nhất là lúc tôi đưa ngoại cái bao lì xì trích ít tiền hôm bữa mới lãnh lương cho ngoại, ngoài nói "đáng lẽ là bà phải là người giúp con đó, mà bà không giúp được gì, con đừng có buồn bà nha. Ráng học cho nên rồi phụ giúp ba mẹ con này nọ nữa." Ngoại ơi, thiệt ra Ngoại giúp con nhiều lắm đó. Giúp con học cách đối xử người khác bằng cả trái tim, cho con thấy được mình vẫn còn may mắn lắm nên phải làm thế nào đó để lan tỏa sự may mắn của mình đến những người khác. Con cám ơn Ngoại còn không hết thì sao mà buồn Ngoại được :)

Rồi mọi người ai cũng lì xì ít lộc cho Ngoại, cầm bao lì xì trên tay mà mắt ngoại cứ rưng rưng. Mẹ nói "Thôi giúp được Ngoại bao nhiêu thì giúp đi. Đâu biết còn được gặp lại Ngoại mấy cái Tết nữa. Khổ như vậy là cái nghiệp của Ngoại, nhưng gặp được bà là cái duyên trời sắp cho mình." Ừ! Còn bao nhiêu cái xuân nữa con được thấy Ngoại? Lúc ba lấy điện thoại ra chụp hình Ngoại, bà vui lắm, cười reo rồi vỗ tay như một đứa trẻ lần đầu được quà. Ba kêu để làm kỉ niệm với một thành viên đặc biệt của gia đình, vừa để ba mẹ kêu gọi giúp đỡ từ bạn bè. Bà mừng lắm, cười suốt.

Phúc lợi nhà nước mình thiệt là tốt quá mà. Sao họ không quan tâm đến người già neo đơn và trẻ mồ côi nhiều hơn ? Tiền thuế chúng tôi đóng vào để suốt ngày các chú làm lô cốt sửa đường, sửa xong vài bữa lại đập ra sửa lại tiếp hay để rót vào cho đầy bụng ? Mọi người đã ngồi ở cao rồi, cao quá nên đâu có nhìn xuống để thấy dân đen chúng tôi đang thế nào, đúng không ?

Martin từng hỏi tôi : "Sao lúc nào em cũng lạc quan vậy và luôn bảo rằng em là đứa con gái may mắn vô cùng ?" Bởi vì em tiếp xúc với nhiều người kém may hơn em nên em nhận ra điều đó thôi anh. Em có đủ ba, mẹ và cả một gia đình lớn luôn ở sau hậu thuẫn cho em, mặc dù cứ hay bất đồng quan điểm nhưng họ yêu em vô điều kiện và luôn dang tay đón em về, em còn có bạn bè tốt, lúc nào cũng xúm xít bên em, kéo em dậy khi em gục ngã, em còn có cơm ăn, áo đẹp để mặc, công việc không ổn định nhưng được cái em có việc gì đó để làm hoài. Em biết tự hài lòng với mình và đồng thời không thỏa hiệp với bản thân, luôn có hoài bão, ước mơ. Vậy em có may mắn không anh :)

Wednesday, January 8, 2014

Lãng đãng 18

Mấy hôm nay em được hú show đi diễn nhiều nên không có nhiều thời gian để viết, huhu. Idea cứ chất đó mà không làm ăn gì được thiệt là ngứa nghề. Chắc trong tối nay sẽ cố gắng hoàn thành một hai bài gì đó. Dạo này ngày nào cũng loay hoay tới tận hai giờ sáng mới ngủ, riết rồi thấy em tàn tạ quá thể. Không được!!!! Phải chỉnh đốn lại nhanh.

Bài của hôm nay em sẽ re-up một bài từ blog viết về những chuyện tình. Em đã viết nó vào những ngày cực kì tâm trạng (gần đây thôi) nên khá xám và u ám chứ không tươi vui như hai post trước. Đấy là một con người khác của em.

Trong em tồn tại song song 2 con người khác nhau. (Mấy con mẹ thích múa bút thường mắc chứng hoang tưởng nhẹ) :D
(ngôi sao - ngôi sao - trái tim - ngôi sao - ngôi sao)

Bắt đầu cảm thấy ngột ngạt và chán ngán tới tận cổ nơi này..

“Thông minh, biết nghĩ, tài giỏi”…đó là những gì mà mọi người vẫn hay dùng để nói về em khi nghe em nói về mình : một sinh viên đại học ngành quản trị khách sạn đang hoạt động thời trang từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường và ấp ủ một ước mơ cháy bỏng là làm ca sĩ nổi tiếng. Ai cũng cho rằng cuộc sống của em thật tuyệt vời, họ mơ ước được như tôi. Nhưng thật ra thì chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mình.

Bên dưới lớp mặt nạ lộng lẫy ấy là gì ? - cái mặt người. tất nhiên :3
Thật sự thì em đang muốn thoát khỏi nơi này. Hình như gắn liền với 1 nơi trong gần 19 năm như thế này là đã quá đủ. Em yêu Sài Gòn! Yêu cái mảnh đất mà em đã được sinh ra và lớn lên, nơi đã cho em gia đình, bạn bè và cả những điều thân thuộc khác. Khắp VN không đâu hợp với bản tính ngang bướng của em như Sài thành. Nhưng em muốn tìm một cái gì đó mới mẻ hơn cho mình, không muốn lại tiếp tục chuỗi ngày mỗi ngày một việc y hệt nhau nữa. Thật ra cũng không phải y hệt nhau, nhưng về cơ bản thì giống nhau : thức dậy – đi học – đi làm – về nhà – ngủ. Gặp gỡ cũng những con người hôm qua đã gặp và chắc chắn ngày mai sẽ gặp lại. Nói chung cũng có vui nhưng chán quá và không có gì mới mẻ. Cuộc sống cứ thế nhàn nhạt trôi, tuổi trẻ chắc cũng theo đó mà lặng qua.

cứ vậy hoài em sẽ sớm thành bà cô già ngồi ngắm mây trời cho qua ngày

Em từng đọc một bài viết trên 19days.info có cái tựa khá “trúng tim đen” : “ Sinh ra là người Việt Nam đã là một gánh nặng”. Thú thật thì đến giờ em chẳng nhớ bài báo đó viết gì. Chỉ cảm cái tựa của nó. Đúng! Là người Việt có những thiệt thòi rất trời ơi đất hỡi mà chẳng biết phải kêu cứu với ai. Trong khi có những người cố gắng làm hình ảnh đất nước đẹp hơn thì những người khác cố gắng ra sức làm cho nó xấu đi, và lực lượng “những người khác” này đông gấp mấy lần so với nhóm còn lại. Nói thế nào được, bản thân mình ngay từ những ngày còn nhỏ đã được dạy theo cái cách của người Việt rồi, chỉ là sau này lớn lên, tự đi tìm hiểu văn hóa các nước phương Tây và cảm thấy nó hay hơn so với những gì mình được dạy thì áp dụng vào nên bỗng dưng trở nên khác biệt thôi. Với cả em là Bảo Bình quái dị ạ.

Cứ một tháng em lại cảm thấy ngột ngạt vài ngày và thế là tự kỉ. Ghét ơi là ghét cái cảm giác xác định được mình muốn làm gì nhưng cuối cùng những gì có thể làm là ngồi đây và gõ những dòng này. Muốn đi nhưng không đi được vì đi rồi gia đình mình sẽ ra sao ? (Thôi được rồi, lý do chính là muốn đi thì phải có tiền mà em thì không có nhiều). Muốn bỏ việc hiện tại để làm một cái khác nhưng vẫn còn nặng tình với nó và vẫn chưa thỏa mãn thì bỏ sao đặng. Mà dính với nó hoài lại không đào đâu ra tiền để chi tiêu, rồi thì tiếp tục mặt dầy ăn bám ba mẹ, muốn làm ca sĩ lắm lắm. Nhưng em đang ở Việt Nam, nơi này là vùng trời béo bở cho những ai muốn vào showbiz. Dễ lắm. Chỉ cần có tiền (lại tiền) , có sắc và có scandal là một phát lên luôn. Không cần tài cán gì cả. Mà tiếc ghê, em là một đứa giàu tài lẻ mà nghèo đủ mọi điều kiện để vào Vbiz. Cũng chẳng ham hố gì, mai này sẽ là ca sĩ của PBN, khi đó tha hồ mà vùng vẫy. (với điều kiện PBN không phải là Vbiz thu nhỏ)

chỗ em ở thiệt ra cũng dễ sống lắm. Có tiền là muốn gì cũng được á. hihi

Em là quân sư của thiên hạ. Mọi người khi có chuyện buồn lại tìm đến để kể, để xin lời khuyên. Em giỏi khuyên nhủ, thuyết phục, làm họ an lòng. Nhưng khi đến lượt mình lại bắt đầu loay hoay tìm kiếm. Tất nhiên trước tiên đã tự kể, tự lắng nghe lòng. Nhưng dường như không đủ. Em muốn nói cho ai đó nghe những cái rối rắm mà mình đang vướng phải, muốn ai đó có thể thấu hiểu. Mà hình như điều đó là quá khó. Vì bạn bè đứa nào cũng bận bịu và có những khúc mắc của riêng nó. Hơn nữa, đâu phải ai cũng có khả năng làm cái thùng rác thông tin công cộng và ai mà hiểu cho nổi những suy nghĩ khùng điên, nổi loạn của Bảo Bình. Có những lúc buồn quá, em tìm đại một người lạ, nói cho họ nghe. Họ chia sẻ, an ủi rồi đem những trăn trở của tôi đi mất cùng với họ. Phải chăng tri kỉ của em là những người xa lạ ? Giờ mới thấm thía câu “dù bạn bè rất đông, bạn thân rất nhiều nhưng Bảo Bình vẫn luôn thấy mình bị ngăn cách với mọi người bằng một bức màn mỏng, thế nên họ luôn trong trạng thái cô đơn.

Mấy ai hiểu được con người thật của em :?

18 tuổi, tôi loay hoay, lạc lõng
Muốn làm con cá bơi ngược dòng
Muốn nhảy thật cao ra khỏi đáy giếng
Muốn chạy thật xa ra vùng trời khác
Rũ bỏ tất cả, bắt đầu lại mọi thứ
Vốn chẳng có gì nên cũng chẳng mất gì
Bật khóc rồi tự dưng cười rỗng,
Đi!

Đi! Thế giới bao la đang chờ kìa!!!
Eleanor Nguyen

















Tuesday, January 7, 2014

Anh cứ xách cả vũ trụ bằng một bàn tay, tay còn lại....

Em là một đứa con gái mạnh mẽ. Do từ nhỏ đã toàn chơi với zai và được các ông anh họ quý hóa huấn luyện để “trở thành một thằng con trai trong hội” nên không khó hiểu lúc ấy nhìn em chẳng khác một thằng nhóc : này thì tóc pixie (sành điệu nhờ, vậy đó mà mỗi lần đi cắt tóc mặt em như cái bánh bao bị nhúng nước), suốt ngày coi siêu nhân, banh bóng, đánh lộn, leo cây các thể loại.

Hồi nhỏ em "gấu" như  này này :3
Sau khi được “đào tạo trong lò” ra, em bắt đầu những năm tháng đi học và nổi tiếng từ thời mẫu giáo với các thể loại ăn hiếp các bạn nam, bày trò phá phách, giật bình sữa của bạn…v..v..Hết mẫu giáo, em tiếp tục 12 năm đèn sách với sự manly sẵn có, em sẵn sàng làm hết các thể loại việc dành cho con trai như khiêng bàn, khiêng ghế, bưng bê đồ nặng bla bla. Nói chung, sống theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền, chúng nó làm được, em cũng làm được. Các đồng bọn trong động tự hào vì đã đào tạo được 1 “thằng” như em lắm.

Nữ siêu nhân là hình tượng mà em đã hướng tới. Em có thể làm tất cả mọi thứ mà không ngán gì.
Em cứ sống trong niềm tự hào to lớn đó cho đến một ngày, đọc được một bài viết của chị Cáo trên xanhmagazine, tự nhiên tỉnh ngộ. Đồng ý là em có thể làm hết mọi việc giống như anh đấy, nhưng đúng là anh sẽ thấy vui hơn khi có thể giúp em được tí việc cỏn con không ? Mỗi người sinh ra đều có một nhiệm vụ của riêng mình, anh là con trai, anh thích giúp đỡ cánh con gái để em thấy anh là người mạnh mẽ, em là con gái, em sẽ nhờ vả, thỉnh thoảng nhõng nhẽo với anh để anh rung cảm một cô nàng dễ thương. Mình cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là ổn, lâu lâu hãy “lấn sân” nhà nhau tí tẹo mới có cái mà gây bất ngờ.

Mang cả thế giới của anh trên vai, tuy nặng nhưng hạnh phúc lắm

 Cứ hay trách sao cánh đàn ông các anh không biết galant tí nào mà quên suy nghĩ lại rằng mình  hay bon chen tự giành lấy cái nhọc, có thèm mở miệng nhờ vả ai giúp hay có thèm để ai giúp đâu thì làm gì các anh có đất để mà thể hiện. Em xin lỗi nhé!


Anh ơi, anh cứ xách cả vũ trụ bằng một bàn tay, tay còn lại em sẽ nắm lấy để tiếp thêm sức mạnh. 

Em đang nắm giữ vũ trụ trong bàn tay mình

Kem đánh răng (P/s) : Bài viết không sến lắm mà sao caption sến chịu không nổi. hic

Eleanor Nguyen

Sunday, January 5, 2014

Chuyện những cái tên

Chào buổi sáng cả nhà!!! Trước khi bắt đầu đọc, mời mọi người ăn sáng cái nhé. 
thề là lúc lang thang đi tìm hình, em đói tới độ muốn nhai luôn em lappy :(

Topic đầu tiên em muốn viết, đó là về những cái tên của em để mọi người biết đường mà kêu và biết là em có tên chứ ứ phải vô danh. khà khà. 

Là dân học chuyên anh nên em phải đặt cho mình một cái tên tiếng anh để tiện cho thầy cô kêu trong lớp cũng như "làm quen với môi trường". Thôi em xạo xạo đó, thiệt ra là thích có tên tiếng anh cho sang chảnh. hê hê. 

Không nói đến tên thật (kêu nickname đi nghe cho nó bí ẩn). Bây giờ em thích cái tên Eleanor. Lý do á ? Tự dưng 1 ngày bình thường, cảm thấy tên đó đẹp quý phái nên thích thôi à. Với cả chị Eleanor - gấu của Gấu nhà em đẹp quá nên ăn theo cái tên để coi có đẹp lây được miếng nào không. 

Thím gái gấu của Gấu là đây, hí hí. Đẹp và sì tai. Nhất là bà này điên chịu không nổi.


Đó là chuyện bây giờ. Trước đó thì cũng ngựa ngựa, có vài cái tên khác nhau rồi. 

Xa xưa cũ kĩ thì là Winnie. Cũng không nhớ rõ tại sao lại là Winnie, hơ! (Em chớ hề coi Winnie the Pooh gì đó đâu nên đừng có bảo em ăn theo phim hoạt hình). Rồi từ từ cái chán lại đổi thành Emily. Được vài ngày, phát hiện nó dài thấy sợ mà cứ con nít thế nào, lại ấp ủ dự định đổi tên. Bữa nọ đi học anh văn, cô giáo bản ngữ tên Anastasia (đẹp vãi) bảo chọn một cái tên tiếng anh để cô gọi cho dễ. Loay hoay không biết tên gì cho hay, nhìn qua cái vòng trên tay thấy ghi chữ Smile, đúng lúc danh sách chuyền tới tay mình nên ghi vô luôn. Thôi cũng có ý nghĩa nho nhỏ, ai đọc tên em, dù muốn dù không cũng phải cười một cái, SMILE :) Cũng chả giữ được lâu lắm. Ờ! Em là đứa cả thèm chóng chán. 

Dễ thương ha!!! Mà em không có coi :3

Một ngày đẹp trời và ngồi buồn, em dịch cái tên của mình ra tiếng anh, thêm cái đuôi cho nữ tánh, thế là Gemmie tồn tại và được sử dụng rộng rãi suốt mấy năm. Nào là xài cho tên email, tên blog, tên tùm lum tá lả - chỉ chỉ qua bên phải màn hình : đó..thấy không? Em đang xài tên đó đó. Mãi tới khi loi ngoi lên Đại học, cô/thầy/bạn hỏi tên, em éo biết phải phát âm kiểu gì cho đúng, nên đọc là "gem-mie" hay "chem-mie" (viết sao đọc vậy đi đừng có thắc mắc nữa. À, đọc theo cách phát âm tiếng Việt). Tới màn đánh vần để mọi người ghi, kiểu gì cũng đọc một đằng, ghi một nẻo (khổ dễ sợ) Dẹp !!! Đổi luôn cho lành. Và từ giờ, mọi người có thể gọi em là Eleanor khi vô tình gặp trên đường hoặc bàn tán về em, nếu mọi người biết em là ai :D (troll thôi, làm đéo gì biết được)

SMILE

Trong cái quá trình đổi tên như thay áo dài lê thê đó, cũng có vài cái tên em được tặng mà ít khi nào xài. 

Gồm Jim - tên nghe manly dễ sợ. Thiệt ra, hồi đó đi học, bạn bè cứ đè ra kêu em là Chim (mĩ miều ghê), mới đầu còn nhe nanh giương móng ra phản đối kịch liệt, sau thì thấy vô dụng quá nên thôi đành chấp nhận bằng cách Tây hóa em nó luôn. Lúc đi làm, lính mới toe nên biết ráo gì đâu. Viết bài mà không để tên, chị sếp thấy tên trên email, vậy là chị mặc định gắn lên bút danh cho em luôn (đi lãnh nhuận bút chú V cứ thắc mắc sao con gái gì tên men vậy). Đó! Làm như có duyên với nó hay gì mà chết cái tên từ trường học ra tới toàn đất nước.

Tati là cái tên do một người anh – người thầy thân thiết đặt nên em quý nó lắm, cất riêng cho cái “căn phòng âm nhạc” đó xài luôn. Ý nghĩa của nó á ? TAI TIẾNG. Đó là viết tắt của chữ “TAI TIẾNG”. hức. Do có dạo em hát bài rock tựa đấy hơi bị ấn tượng mọi người với cả đi học cũng khá “tiếng” nên thành ra kêu vậy cũng không ngoa.

Nè nè!! cái bài hát mang tên tuổi cho em nè. của Tinna Tình á. 

Cuối cùng là Angel (Không chắc có phải là cuối không nữa, quên mẹ rồi. Nhớ được có nhiêu đây à.) Sự tích của cái tên sến này là hồi đó zai kết em, hỏi em tên gì, em ghẹo nó bảo rằng tên em là Angel, thế quái nào mà nó tin là thật và cứ gọi em như vậy từ lúc quen biết tới nay (mà còn gọi một cách rất trìu mến). Haizzza. Em thì đéo phải thiên thần đâu ạ. Cái đuôi cáo của em giấu vào quần áo rồi nên không thấy thôi.



Sai lầm, sai lầm! J

Chung quy thì em là con gái

Eleanor Nguyen

Chào sân!!!!

Đây không phải là cái blog đầu tiên của em, hê hê. Trước đó thì cũng đã tạo mấy cái rồi mà vẫn không đủ để thỏa mãn cơn cuồng viết đang lan tỏa do đọc nhiều trang báo mạng quá hay như 19days.info, xanhmagazine, bla bla. (hay thiệt đó, bảo đảm không có chợ trời như cái kênh mương gì đó đâu - vâng..nói vậy chứ ngày nào cũng mò vào đó đọc và chửi, hic)

hình em chôm trên google xuống đó
Em thích viết lắm! ( nguyên nhân và cơ duyên thì em sẽ nói trong các bài sau ) nên em tạo ra cái blog này để lảm nhảm, nói ra mấy cái suy nghĩ điên điên của mình và có nơi để đổ bộ mấy lúc stress quá thể. Thế nên các bài viết trong đây có thể sẽ không sắc sảo hay tuyệt vời như mọi người tưởng tượng (em chỉ là 1 con Bảo Bình tập viết), nên nếu không thích mọi người có thể "Alt + F4" ngay cho đỡ phí thời gian ạ. hí hí.

Ngoài các bài viết đủ mọi thể loại từ trên trời dưới đất mà em nghĩ ra, có một mục để mọi người có thể vào nhỏ to tâm sự với em về đủ chuyện trên đời từ tình cảm đến cảm xúc bla bla. Nói chung em không thể giúp người giải quyết rắc rối, nhưng người có thể nhìn hướng giải đáp thắc mắt của mình dựa trên quan điểm của em :)

À, có thể hỏi tips làm đẹp, ăn mặc nữa :) Đừng hỏi gì dính liếu tới toán lý hóa và các môn đại cường là em chịu :))

Gửi câu hỏi cho em ở đây nhé :
 https://docs.google.com/forms/d/1S2vZbWxz7rT04dTEgLeACdIvyLHzcM30IAjko9767t0/viewform
Không gian lý tưởng để sáng tạo. mặc dù ngồi như này chắc chơi game là chính

À, nói một tí về cái tên blog "Người làm nghệ thuật". Cũng không ghê gớm lắm, chẳng qua đọc lên nghe "kêu dễ sợ" nên em đặt vậy thôi à. Ủa mà em cũng làm nghệ thuật thiệt mà. Viết lách cũng là một nghệ thuật đó thôi.

Sau đây là khuyến cáo :

  • Ai thích kiểu văn chương nghiêm túc thì đừng nên xem thêm tại vì em dùng từ rất là phóng khoáng chứ éo có đứng đắn lắm đâu. lêu lêu
  • Nhấn mạnh lần nữa, chủ yếu là em lảm nhảm để thỏa mãn nên các bài viết có thể lúc thì sến súa, lúc thì hưng phấn quá đà. Tụ chung lại là khùng lắm không có như người bình thường đâu.
  • Thôi để đó từ từ em nhớ cái gì em bổ sung cái đó. Ai muốn phụ em khuyến cáo, chú thích gì thì cứ comment phía dưới nhaaaa.
Eleanor Nguyen