Wednesday, January 8, 2014

Lãng đãng 18

Mấy hôm nay em được hú show đi diễn nhiều nên không có nhiều thời gian để viết, huhu. Idea cứ chất đó mà không làm ăn gì được thiệt là ngứa nghề. Chắc trong tối nay sẽ cố gắng hoàn thành một hai bài gì đó. Dạo này ngày nào cũng loay hoay tới tận hai giờ sáng mới ngủ, riết rồi thấy em tàn tạ quá thể. Không được!!!! Phải chỉnh đốn lại nhanh.

Bài của hôm nay em sẽ re-up một bài từ blog viết về những chuyện tình. Em đã viết nó vào những ngày cực kì tâm trạng (gần đây thôi) nên khá xám và u ám chứ không tươi vui như hai post trước. Đấy là một con người khác của em.

Trong em tồn tại song song 2 con người khác nhau. (Mấy con mẹ thích múa bút thường mắc chứng hoang tưởng nhẹ) :D
(ngôi sao - ngôi sao - trái tim - ngôi sao - ngôi sao)

Bắt đầu cảm thấy ngột ngạt và chán ngán tới tận cổ nơi này..

“Thông minh, biết nghĩ, tài giỏi”…đó là những gì mà mọi người vẫn hay dùng để nói về em khi nghe em nói về mình : một sinh viên đại học ngành quản trị khách sạn đang hoạt động thời trang từ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường và ấp ủ một ước mơ cháy bỏng là làm ca sĩ nổi tiếng. Ai cũng cho rằng cuộc sống của em thật tuyệt vời, họ mơ ước được như tôi. Nhưng thật ra thì chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ mình.

Bên dưới lớp mặt nạ lộng lẫy ấy là gì ? - cái mặt người. tất nhiên :3
Thật sự thì em đang muốn thoát khỏi nơi này. Hình như gắn liền với 1 nơi trong gần 19 năm như thế này là đã quá đủ. Em yêu Sài Gòn! Yêu cái mảnh đất mà em đã được sinh ra và lớn lên, nơi đã cho em gia đình, bạn bè và cả những điều thân thuộc khác. Khắp VN không đâu hợp với bản tính ngang bướng của em như Sài thành. Nhưng em muốn tìm một cái gì đó mới mẻ hơn cho mình, không muốn lại tiếp tục chuỗi ngày mỗi ngày một việc y hệt nhau nữa. Thật ra cũng không phải y hệt nhau, nhưng về cơ bản thì giống nhau : thức dậy – đi học – đi làm – về nhà – ngủ. Gặp gỡ cũng những con người hôm qua đã gặp và chắc chắn ngày mai sẽ gặp lại. Nói chung cũng có vui nhưng chán quá và không có gì mới mẻ. Cuộc sống cứ thế nhàn nhạt trôi, tuổi trẻ chắc cũng theo đó mà lặng qua.

cứ vậy hoài em sẽ sớm thành bà cô già ngồi ngắm mây trời cho qua ngày

Em từng đọc một bài viết trên 19days.info có cái tựa khá “trúng tim đen” : “ Sinh ra là người Việt Nam đã là một gánh nặng”. Thú thật thì đến giờ em chẳng nhớ bài báo đó viết gì. Chỉ cảm cái tựa của nó. Đúng! Là người Việt có những thiệt thòi rất trời ơi đất hỡi mà chẳng biết phải kêu cứu với ai. Trong khi có những người cố gắng làm hình ảnh đất nước đẹp hơn thì những người khác cố gắng ra sức làm cho nó xấu đi, và lực lượng “những người khác” này đông gấp mấy lần so với nhóm còn lại. Nói thế nào được, bản thân mình ngay từ những ngày còn nhỏ đã được dạy theo cái cách của người Việt rồi, chỉ là sau này lớn lên, tự đi tìm hiểu văn hóa các nước phương Tây và cảm thấy nó hay hơn so với những gì mình được dạy thì áp dụng vào nên bỗng dưng trở nên khác biệt thôi. Với cả em là Bảo Bình quái dị ạ.

Cứ một tháng em lại cảm thấy ngột ngạt vài ngày và thế là tự kỉ. Ghét ơi là ghét cái cảm giác xác định được mình muốn làm gì nhưng cuối cùng những gì có thể làm là ngồi đây và gõ những dòng này. Muốn đi nhưng không đi được vì đi rồi gia đình mình sẽ ra sao ? (Thôi được rồi, lý do chính là muốn đi thì phải có tiền mà em thì không có nhiều). Muốn bỏ việc hiện tại để làm một cái khác nhưng vẫn còn nặng tình với nó và vẫn chưa thỏa mãn thì bỏ sao đặng. Mà dính với nó hoài lại không đào đâu ra tiền để chi tiêu, rồi thì tiếp tục mặt dầy ăn bám ba mẹ, muốn làm ca sĩ lắm lắm. Nhưng em đang ở Việt Nam, nơi này là vùng trời béo bở cho những ai muốn vào showbiz. Dễ lắm. Chỉ cần có tiền (lại tiền) , có sắc và có scandal là một phát lên luôn. Không cần tài cán gì cả. Mà tiếc ghê, em là một đứa giàu tài lẻ mà nghèo đủ mọi điều kiện để vào Vbiz. Cũng chẳng ham hố gì, mai này sẽ là ca sĩ của PBN, khi đó tha hồ mà vùng vẫy. (với điều kiện PBN không phải là Vbiz thu nhỏ)

chỗ em ở thiệt ra cũng dễ sống lắm. Có tiền là muốn gì cũng được á. hihi

Em là quân sư của thiên hạ. Mọi người khi có chuyện buồn lại tìm đến để kể, để xin lời khuyên. Em giỏi khuyên nhủ, thuyết phục, làm họ an lòng. Nhưng khi đến lượt mình lại bắt đầu loay hoay tìm kiếm. Tất nhiên trước tiên đã tự kể, tự lắng nghe lòng. Nhưng dường như không đủ. Em muốn nói cho ai đó nghe những cái rối rắm mà mình đang vướng phải, muốn ai đó có thể thấu hiểu. Mà hình như điều đó là quá khó. Vì bạn bè đứa nào cũng bận bịu và có những khúc mắc của riêng nó. Hơn nữa, đâu phải ai cũng có khả năng làm cái thùng rác thông tin công cộng và ai mà hiểu cho nổi những suy nghĩ khùng điên, nổi loạn của Bảo Bình. Có những lúc buồn quá, em tìm đại một người lạ, nói cho họ nghe. Họ chia sẻ, an ủi rồi đem những trăn trở của tôi đi mất cùng với họ. Phải chăng tri kỉ của em là những người xa lạ ? Giờ mới thấm thía câu “dù bạn bè rất đông, bạn thân rất nhiều nhưng Bảo Bình vẫn luôn thấy mình bị ngăn cách với mọi người bằng một bức màn mỏng, thế nên họ luôn trong trạng thái cô đơn.

Mấy ai hiểu được con người thật của em :?

18 tuổi, tôi loay hoay, lạc lõng
Muốn làm con cá bơi ngược dòng
Muốn nhảy thật cao ra khỏi đáy giếng
Muốn chạy thật xa ra vùng trời khác
Rũ bỏ tất cả, bắt đầu lại mọi thứ
Vốn chẳng có gì nên cũng chẳng mất gì
Bật khóc rồi tự dưng cười rỗng,
Đi!

Đi! Thế giới bao la đang chờ kìa!!!
Eleanor Nguyen

















No comments:

Post a Comment

Để lại đây tí chữ nào!!!